"Đông về rồi người cũng đã đi xa, từng đợt gió như xoay vần nỗi nhớ. Trời vào đông nghe tim ta giá lạnh. Cơn mưa chiều khơi dậy dấu yêu qua.
Lối đi quen giờ chỉ có mình ta, bước chân xiêu thấy con đường như lạ. Chiều cuối tuần người với người khắp ngả, Ta một mình độc bước với niềm mong"
GIỌT BUỒN NƠI ANH
Nguyễn Hoài Bảo Thi
Yêu nhiều cũng thế chỉ bằng không
Thức suốt năm canh với rượu nồng
Người gọi trong mơ hằn suối tóc
Trăng tàn trước gió nhuộm mùa đông
Thì thôi tự khúc sầu đêm lạnh
Chẳng để ai kia đượm má hồng
Mục nát con tim và giọt lệ
Tựa hồ bến vắng khách sang sông.
NGHIÊNG CẢ MÙA ĐÔNG
Thơ : Hanh Kim
Chiều nghiêng đổ xám chân mây
Gió đông buốt lạnh mưa day dưa buồn
Thu xa lòng mãi hoài vương
Sợi thương sợi nhớ rối hồn miên man
Phố nghiêng xế ánh đèn vàng
Đêm nghiêng vằng vặc trăng tàn mờ soi
Vườn tình xào xạt lá rơi
Thu đi đông tiễn cành chơi vơi cành
Én nghiêng mỏi cánh bâng khuâng
Bay xa theo gót thu tàn chờ xuân
Trời nghiêng le lói sao giăng
Ta nghiêng hồn ngắm chờ trăng trọn vầng
Thơ nghiêng vần tuôn ngập tràn
Hoạ câu xướng chữ lời ngàn mến thương
Chênh chao nỗi nhớ vấn vương
Đông nghiêng cả giấc nghê thường mộng yêu.
YÊU ANH
Thơ Vũ Thắm
Trong tình yêu em là người thua thiệt
Bởi đời này em chỉ biết yêu anh
Trao tất cả với tấm lòng chân thành
Dù tình cảm có mong manh đi nửa
Nhưng trong em mối tình đầy chan chứa
Trái tim mãi vẫn sáng ánh lửa hồng
Dù bây giờ trời đang giữa mùa đông
Giá lạnh rét em cô phòng vẫn ấm
Em yêu anh với tình yêu sâu đậm
Mối tình này giờ đã ngấm vào tim
Bao ngày qua là nhung nhớ đắm chìm
Vì yêu anh cố kìm dòng lệ đổ
Rồi mai đây nhớ thương về một chỗ
Em bên anh thổ lộ hết tâm tình
Dấu yêu à! Mỗi sáng sớm bình minh
Anh gọi dậy chúng mình cùng ngắm biển
Buổi sớm mai mặt trời vừa xuất hiện
Sóng yên bình đoàn thuyền sẽ ra khơi
Bầy chim yến đang chao liệng trên trời
Mình bên nhau tuyệt vời anh yêu nhỉ!!
NHỚ PHỐ KHÔNG ANH ?
Thơ: Phong Phạm Thị
Anh đi rồi, nhớ phố không anh?
Nhớ hàng cây mùa này trút lá
Nghe gió thổi từng hồi xao xác quá
Đông đã về nghe buốt giá đâu đây
Anh đi rồi, nắng trốn sau mây
Ánh sao trời hàng đêm thức ngủ
Anh đi rồi, mây đen vần vũ
Phố không người, phố vắng buồn tênh
Anh đi rồi, đêm cũng mông mênh
Chỉ còn em với dạt dào nỗi nhớ
Nhớ về thuở ban đầu bỡ ngỡ
Đêm diệu huyền, đêm cứ lung linh
Anh đi rồi, có nhớ chuyện chúng mình?
Vui biết bao nhiêu từ xuân sang hạ
Trăng thắm vàng treo trên tán lá
Nắng nồng nàn, nắng cứ mơn man
Nay anh đi rồi, gió cũng đi hoang
Cứ mãi thổi từng hồi buốt giá
Phố lặng buồn, hàng cây im ắng quá
Anh đi rồi... có nhớ phố không anh...?
KHOẢNG TRỐNG
Thơ: Ngân Lê
Xa anh rồi Đông càng buồn nhiều thêm
Gió ngừng thổi thương em còn ở lại
Tình yêu em lại thêm mùa chờ đợi
Con đường chiều hai đứa đã đi qua
Xa anh rồi khoảng trống bỗng bao la
Đường phố đông vui cũng thành xa lạ
Bởi anh là trong em tất cả
Tình yêu ơi.... Đã hóa bài ca....
ĐÔNG VỀ
Thơ: Hạnh Kim
Đông vừa chạm ngõ, mưa sa
Đã nghe rét mướt tim ta não nề
Xuân đi, hạ tới, thu về...
Tim yêu lạnh giá câu thề mùa đông!
Đông về gõ cửa phòng không
Chăn đơn gối chiếc nhớ mong thuở nào
Đông về nghe những xôn xao
Thiên di mỏi cánh vẫy chào mùa thu
Hoàng hôn còn những âm u
Gió mưa với những mây mù, bão giông
Đông về anh có hay không
Rung rinh cành lá đợi trông nắng hồng
Bên hiên nhà vắng đợi mong
Mình em ngơ ngẩn chiều trông bóng tà
Để nghe lòng những thiết tha
Khát khao đêm trắng bao la tình nồng...
Anh ơi có biết hay không
Trong em tình vẫn ấm nồng mùa đông!
SAU CƠN MƯA MUỘN MÙA ĐÔNG
Thơ: Hải Nguyễn
Đã tan rồi cơn mưa muộn mùa đông
Ngàn ánh mai chan hòa dòng thương nhớ
Sắc cầu vồng lung linh, trời rực rỡ
Lối ta về ngàn cây lá xanh tươi.
Sau cơn mưa, trời bừng sáng nơi nơi
Cho đôi ta trao nhau lời hẹn ước
Như biển tình dạt dào con sóng nước
Thỏa mong chờ những giây phút xa nhau.
Sáng hôm nay, trên phố núi muôn màu
Ta bên nhau giữa dòng người xuôi ngược
Nhìn nhau thôi mà sao không nói được
Lòng nghẹn ngào, thổn thức lời yêu thương.
Sắc hoa tươi tô thắm khắp nẻo đường
Hương tình ái vấn vương vào cõi nhớ
Trên bến yêu, thuyền tình nghe sóng vỗ
Câu ru hời muôn thuở tình chung đôi.
Em hỡi em, mùa đông đã đến rồi
Trao thương nhớ, ta nghe lòng ấm áp
Khi xuân sang, rộn ràng bao câu hát
Dệt ân tình, ta viết khúc hoan ca./.
NỖI NHỚ CHIỀU ĐÔNG
Thơ: Hải Nguyễn
Chiều tàn rơi trên miền quê yên ắng
Tiếng chuông lòng vang vọng cõi tâm can
Mùa đông sang, dã quỳ nhuộm sắc vàng
Miền ký ức cả một trời thương nhớ.
Hai mươi năm, thuyền tình xa bến đỗ
Sóng vỗ về, kỷ niệm dạt trôi xa
Trên bến vắng, hoa nắng lượn la đà
Mà con sóng vội vàng tan bọt nước.
Chiều đông xưa, đôi nhịp chân cùng bước
Ấm hương lòng, hẹn ước trọn mai sau
Tình đôi ta duyên thắm nối nhịp cầu
Thề son sắt trọn nẻo đường mơ ước.
Chiều đông nay, nắng ửng hồng phía trước
Tôi âm thầm đếm bước mùa đông sang
Bến duyên xưa giờ hoa nắng phai tàn
Tình xa tít giữa hai làn sương khói.
Em và tôi nghìn trùng xa vời vợi
Xót xa lòng, ta thầm gọi tên nhau
Đường em đi, hoa thắm nhuộm muôn màu
Đường tôi về, đêm thâu dài canh vắng./.
ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Phi Lộc
Em nghe không, tiếng gót nhẹ sau mành?
Căn buồng lạnh, trăng luồn qua song nhỏ.
Buồn vui như ngọn đèn, khi mờ khi tỏ
Ai về mang ngọn gió mong manh.
*
Mùa đông ơi, đêm dài chẳng trôi nhanh?
Thương người ngồi đếm sao bên cửa,
Một thoáng buồn bên muôn vàn ngọn lửa
Ánh bập bùng, le lói ánh sao xanh.
*
Mùa đông này vắng em, vắng anh
Lẩu gà tắc, men chiều nghi ngút khói
Rượu khai vị nồng nàn lời chưa nói
Hanh hao, một bờ vai gầy tuổi xanh...!
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Thơ: Việt Cường
Đông đã đến trườn theo nhịp thở
Khép Thu tàn bỏ lỡ tình xưa
Lạnh căm khoảnh khắc giao mùa
Chìm theo nỗi nhớ buồn đưa lặng thầm
Tuy cảnh tĩnh mà tâm xáo động
Rủ bi hài luỵ bóng người thương
Thủa xưa dạo bước chung đường
Giờ đây cách trở tình vương hận sầu
Đông vẫn thế đào sâu tủi nhục
Đạp vào tim thoả sức tung hoành
Lấp vùi kỷ niệm còn xanh
San bằng tất cả buông mành biệt ly
Phong Bấc thổi duyên thì rũ rượi
Giật từng cơn tức tưởi hao gầy
Vẫn lời ước nguyện còn đây
Sao người lỗi hẹn... Đông đầy xót xa
Sầu rớt mãi tim oà nhỏ lệ
Bởi cung đàn nhịp trễ lời yêu
Lạnh căm cảnh sắc tiêu điều
Tình Đông bỏ lỡ hồn phiêu tháng ngày
Đông lặng lẽ người xây tổ ấm
Để lòng ai khắc đậm u buồn
Giọt sầu ướt đẫm trào tuôn
Đông về nỗi nhớ tâm hồn quặn đau.
MÙA ĐÔNG LẠNH
Thơ: Điền Phong
Trên gác nhỏ phòng đơn lạnh lẽo
Ánh nguyệt buồn khuất nẻo sầu thương
Mờ giăng phủ lối cung đường*
Dường như dạ xót vấn vương lại trào
Men rượu đắng người trao một nửa
Giấc mộng tình chan chứa niềm đau
Vùi chôn kỷ niệm phai màu
Làm tim thổn thức ngày sau nhạt nhòa
Mùa đông đến ngàn hoa hé nở
Nguyện ước thề như ngỡ chiều nay
Mà sao tủi dạ nơi này
Bờ môi mặn đắng giờ cay chạnh lòng.
LỠ HẸN SAO BĂNG
Thơ: Quỳnh Phương
Run bần bật khi mùa đông đến
Ấm lạ thường buổi hẹn sao băng
Cõi riêng mắt dõi cung Hằng
Tưởng bên người ấy khít khăng một thời.
Từng vệt sáng sao rơi xuất hiện
Chắp tay cầu khấn nguyện trời cao
Tích xưa có tự khi nào
Nghe trong truyền thuyết ước ao sẽ thành
Ngưng khoảnh khắc trôi nhanh vùn vụt
Chớp mắt hờ một chút đã qua
Nửa lời chửa kịp nói ra
Mưa sao đã tạnh thế là mộng tan
Không thể kéo thời gian trở lại
Ước chưa thành tê tái con tim
Ánh trăng cười khểnh kênh nhìn
Lạnh lùng phủ sáng nhấn chìm bể ngâu.
Người nơi ấy cũng rầu rĩ ngắm
Lỡ nguyện cầu trong trận mưa băng
Cũng cười đau khổ cùng trăng
Thương hoài khoảng cách thêm đằng đẵng xa
Đông gọi gió tràn qua khóe lệ
Cái lạnh đầu được mẻ liên hoan
Thi nhau rúc tận tâm can
Làm ta lạnh cóng lệ tràn đóng băng.