mùa đông

Góc Tùy Bútmùa đông
Hiển thị các bài đăng có nhãn mùa đông. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn mùa đông. Hiển thị tất cả bài đăng
Khi ánh hoàng hôn vừa tắt ,màn đêm đã buông xuống rất nhanh. Bóng tối bao phủ bản làng. Mới 8h tối các nhà đều đóng hết cửa để tránh sương hắt vào. Không gian tĩnh lặng..chỉ thấy ánh đèn hắt ra từ các ô cửa nhỏ ở từng ngôi nhà thưa thớt. Bóng tối cứ miên man ,dày đặc. Sau một ngày lao động mệt nhọc các gia đình lại quây quần bên bếp lửa hồng để sưởi ấm, trò chuyện - Đó là thời khắc vui nhất của một ngày vì mọi người được sum vầy bên nhau.
Chùm thơ xướng họa viết cho đêm đông nơi xứ lạnh của những người tha phương.
ĐÊM ĐÔNG XỨ LẠNH
Thơ: Thu Dung Nguyễn
Đông choàng khăn quấn rũ hơi sương
Dạo chợ Noel dẫu rét đường
Cô gái nghiêng đầu trông lúng luyến
Chàng trai nhoẻn miệng vẻ thân thương
Cùng nhau sánh bứơc chân vui nhộn
Cứ mãi rong chơi má ửng hường
Ngắm cảnh về đêm nơi xứ lạnh
Đông choàng khăn quấn rũ hơi sương
15.12.2016
Một số bài thơ nắng ấm mùa đông với tâm trạng phấn khởi xin chia sẽ đến các bạn yêu thơ.
"Đón ánh nắng bình minh vui ngày mới, lòng rộn ràng phơi phới một niềm tin. Thiên nhiên phong cảnh hữu tình, người dân bản địa hành trình an tâm.
Đời giải dầu bao thân trầm vất vả, năm bốn mùa nghiệt ngã cảnh thiên thời. Người dân bám trụ nào lơi, đá mềm chân cứng cùng đời an nhiên.
Chim ca hót điền viên cùng sắc bản, khói lam chiều tản mạn những buồn vui. Muôn điều cơ cực đẩy lùi, người người kiên định bản vui tâm tình !"
Dưới đây là 1 số bài thơ tình mùa đông với tâm trạng buồn, cô đơn trong đêm đông sương lạnh, tui muốn chia sẽ đến các bạn.
"Đông về rồi người cũng đã đi xa, từng đợt gió như xoay vần nỗi nhớ. Trời vào đông nghe tim ta giá lạnh. Cơn mưa chiều khơi dậy dấu yêu qua.
Lối đi quen giờ chỉ có mình ta, bước chân xiêu thấy con đường như lạ. Chiều cuối tuần người với người khắp ngả, Ta một mình độc bước với niềm mong"
Ừ. Sài Gòn cũng có mùa đông!
Nhưng cái lạnh này chẳng là gì cả, nó không tê cóng xuyết xoa trước một buổi sáng gió mùa đông bắc bạc trắng cả trời.
Sài Gòn vẫn là những ngày đong đầy nắng vàng, dù màu nắng có nhạt hơn, lửng lơ như mặt trời ngái ngủ, nhưng cái lạnh về sáng và về chiều đậm lại trong đêm, đủ để ta nhớ đến một chiếc áo khoác như thèm nhớ vòng tay anh choàng qua vai áo mỏng, đủ để chợt buồn nhận ra em đang một mình, đang miền ấm áp không anh...