Nhưng cái lạnh này chẳng là gì cả, nó không tê cóng xuyết xoa trước một buổi sáng gió mùa đông bắc bạc trắng cả trời.
Sài Gòn vẫn là những ngày đong đầy nắng vàng, dù màu nắng có nhạt hơn, lửng lơ như mặt trời ngái ngủ, nhưng cái lạnh về sáng và về chiều đậm lại trong đêm, đủ để ta nhớ đến một chiếc áo khoác như thèm nhớ vòng tay anh choàng qua vai áo mỏng, đủ để chợt buồn nhận ra em đang một mình, đang miền ấm áp không anh...
Sài Gòn dù có lạnh đến mấy cũng không đủ làm cho cây trút lá, những hàng cây vẫn xanh thật xanh, thậm chí còn có cả những chiếc lá non màu cốm mơ màng nấp trong kẽ lá, lạ thật đấy, trời thì se lạnh nhưng lá vẫn xanh trong màu.
Tôi yêu lắm cái lạnh se se của Sài Gòn, cũng như tôi dẫu nhạt nhoà nhưng sâu sắc.
Thương anh áo mỏng chiều đông
Tháng năm quạnh quẽ xuân hồng phôi pha
Heo may bóng ngả chiều tà
Thẫn thờ ánh mắt xót xa cõi lòng.
Thảo Ngọc