Truyện ngắn: Cô Vợ Ma (tác giả: Dương Chí)

PHẦN 1

Mười ba con rồi, bụng con lợn lái không còn máy nữa, lứa so mà cô nàng đã đẻ sai vậy, chắc là cũng hết rồi đây. Chỉ còn chờ ra rau nữa thôi. Vinh nhẹ nhàng đặt miệng từng con lợn sữa bên nầm mẹ cho chúng bú. Cô nàng nằm lim dim mắt, mũi hít hít, ịt ịt.
_ Mày mệt lắm hả, nằm ngoan nghỉ ngơi đi, tao đi lấy thêm rác vào cho mà nằm.
Anh trèo qua song sắt ra ngoài, một lát ôm vào một mớ rơm, cẩn thận xếp vào sau lưng cho con lợn lái, cũng vừa lúc nó ra rau.
_Thế là xong rồi, cả buổi tối tôi phục vụ nhà chị đấy!

Anh thu mớ nhau lợn đem vứt ra ao. Đêm giữa tháng con trăng đã đầy, cảnh khuya u tịch, tiết thu trong mát. Trên trán người thanh niên còn lấm tấm mồ hôi. Ánh trăng tỏa sáng soi rõ bóng anh, soi rõ cả từng gốc cam thân mới chỉ to bằng ngón tay, đang vươn mình trên dải đồi sỏi cơm cằn cỗi.
Cái nhau lợn nổi bồng bềnh, sóng nước loang ra, đã có tiếng quẫy nước của đám cá chim phàm ăn.
Vinh chao nước rửa qua tay. Cái mùi vẫn còn tanh nồng. 3 năm với sách vở, 3 tháng thực tập, một mớ lý thuyết với hai lần được xem lợn đẻ. Ra trường hai năm tất bật đi tiếp thị thức ăn chăn nuôi, có lúc đến nhà dân cũng sang sảng hướng dẫn họ kỹ thuật nuôi heo. Thế mà hôm nay anh mới cảm thấy mình chính thức được trải nghiệm thực tế.
Vào bể múc nước rửa tay sạch rồi, Vinh bày ấm trà ra thềm ngồi. Châm điếu thuốc anh mơn man về một tương lai, mình sẽ là một ông chủ giàu có ở cái làng quê toàn là đồi sỏi cơm trơ trọc này.
Sẽ là một đồi cam xanh mướt trái trĩu cành, trong chuồng hàng ngàn con lợn mũm mĩm hồng hào.
Nhấp ngụm trà nóng, cảm giác khoan khoái lâng châng như len lỏi đến từng lỗ chân lông. Nhả khói thuốc, chàng trai ngửa mặt ngắm vầng trăng tròn vành vạnh, thả hồn mơ mộng.


Thoảng trong gió nghe tiếng sáo véo von réo rắt.
_ Quái lạ đêm hôm khuya khoắc ở cái khu đồi trơ vơ cách biệt hẳn với làng mà giờ này còn ai thổi sáo.
Ôi nhưng tiếng sáo nghe sao da diết, đầy tâm trạng như xoáy, như ngân vào lòng người. Nó như thôi thúc người nghe tìm đến nó để ngồi thưởng thức mà mê mẩn, thả lòng mình theo những liên miên của dòng tâm trạng.
Vinh đứng lên, những bước chân nhẹ tênh như bị thôi miên, cứ ngược theo chiều dốc của ngọn đồi mà tiến.
Trước mắt anh hiện ra bóng người con gái đang đứng, với tà áo trắng phất phơ, làn tóc dài thả suông bay bay theo gió. Những ngón tay thon nhấp nháy trên cây sáo trúc, đôi mắt nàng mơ màng, bờ môi mím nhẹ thả hơi đều đều vào lỗ sáo. Dưới ánh trăng nhìn rõ khuôn mặt thanh tú như đóa hồng mà phảng phất nét lạnh lẽo như tuyết.
Tiếng sáo vẫn réo dắt, du dương theo những cung bậc cảm xúc, Vinh đứng thẫn thờ như ngây dại. Ngưng tiếng sáo, cô gái quay lại nở nụ cười bí ẩn nói với anh: Anh ở đây cũng lâu rồi đấy.
Vinh ngơ ngác, mơ mơ hồ hồ, điệu bộ như kẻ lơ ngơ.
Cô gái nói tiếp: Tôi đang hỏi anh , sao anh không nói gì?
Lúc này anh chàng mới định thần, giật mình, khuôn mặt hơi đỏ lên vì thẹn:
À à. Ờ cô thổi sáo hay quá!
_ Anh thức khuya thế? Tại sáng trăng à?
_Ừ, trăng hôm nay đẹp thật! Còn cô là ai? cũng tại ánh trăng mà lên đây thổi sáo à?
Cô gái chỉ tay về phía chân đồi : Nhà tôi đằng kia _nơi ấy có bãi tha ma, bên dưới là cánh đồng giáp gianh với làng bên.
_Cô ở làng bên , khuya vậy còn có hứng sang đây ngắm trăng?
_ Cô gái chỉ cười không nói gì.
_ Cô đã có hứng ngắm trăng hay là đợi tôi một lát tôi về lấy ấm trà lên đây ta cùng nhâm nhi nhé. Coi như cho tôi cảm ơn tiếng sáo của cô.
_ Được! Tôi đợi anh.

PHẦN 2: THÂN THẾ CỦA VINH


Vinh bưng khay trà đôi chân bước thoăn thoắt trên làn sỏi cơm trơn trượt. Lác đác tiếng gà gáy từ trong làng vọng ra, rồi lại nghe cả tiếng của con trống choai te te dưới chuồng. Ồ trời sắp sáng rồi.
Khi anh lên đến nơi thì không thấy cô gái đâu nữa, trong bụng nghĩ thầm : Có lẽ cô ấy đã về đi ngủ rồi. Chán thật , trời sao lại nhanh sáng thế!
Anh đưa ngang cổ tay, xem đồng hồ , 3 giờ 5 phút rồi. Lững thững quay về cất ấm trà:
_ Giờ này thôi cũng chẳng ngủ được nữa, đong bò gạo nếp nấu nồi cháo cho con lợn lái ăn lấy sữa, tranh thủ ra vườn cắt rau lang về nấu cám cho đàn lợn bột luôn, đến sáng cho chúng ăn xong rồi ngủ một lát. Nghĩ là làm, từng việc một cứ theo trình tự được hoàn thành.
9 giờ sáng, khi vừa chợp mắt được một lúc thì nghe tiếng gọi:
Vinh ơi, Vinh, dậy đi con. Làm gì mà ngủ nướng thế?
Cánh cửa mở ra, bà Hiền bước vào : Con trai gì mà ngủ trưa thế!
Vinh dịu đôi mắt còn đang cay sè, ngái ngủ: Hôm qua con trực lợn đẻ mãi đến sáng mẹ à.
_ Ừ , thôi con xắp xếp đi rồi bắt con gà về trong nhà làm mâm cơm cho bố cúng.
_ Vâng, mẹ đợi con tý rồi con đèo về luôn.
_ Thôi mẹ đi xe đạp rồi, mẹ về qua chợ Sáng mua vàng mã, thẻ hương nữa.

Vinh không biết hôm nay là ngày gì, giỗ ai, mà năm nào bố mẹ cũng làm cơm cúng, bắt anh thắm hương rồi còn phải thành tâm vái lạy nữa.

Sau bữa ăn trưa, ông Trà pha nước, gọi Vinh lại thái độ vẻ như rất trịnh trọng:
Anh lại đây ngồi, hôm nay bố sẽ kể cho con một câu truyện.
Vinh dè dặt tiến lại chiếc trường kỷ. Anh rót nước lễ phép mời:
Con mời bố, mời mẹ uống nước!
Ông Trà: Hôm nay bố kể anh nghe sự thật về thân thế của anh.
_ Dạ thân thế của con là sao cơ bố?
_ Anh cứ bình tĩnh nghe bố kể đây:
Thực ra hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh. Ông ngừng một lát trong sự ngơ ngác của Vinh rồi lại tiếp tục:
Trước đây bố đi bộ đội bị nhiễm chất độc màu da cam, khi phục viên lấy vợ, mẹ con đã sinh ba lần nhưng đều hỏng. Cách đây 24 năm, cũng vào cái ngày hôm nay này, đêm hôm ấy mưa to lắm , nước lũ tràn về, đê sông Thương ngày ấy chưa được kiên cố như bây giờ, nghe tiếng kẻng cứu đê, bố mẹ vội vã đi ngay. Lên đến bờ đê thì nghe tiếng trẻ khóc, rồi thấy bóng một người con gái gieo mình xuống dòng nước siết. Sự việc sảy ra quá nhanh bố mẹ không cách nào cứu được cô ấy, nước lũ cuồn cuộn về sau cũng không tìm thấy xác cô gái nữa. Đứa bé ngày ấy chính là con bây giờ, lúc bế con lên ở trong tã của con còn có một mảnh giấy. Ông rút trong túi ra mảnh giấy cũ ghi dòng chữ:
" Ai nhặt được đứa bé xin hãy nuôi giúp tôi. Tôi là người đàn bà tội lỗi, không đáng sống nữa. Tên cháu là Đăng Vinh."

_ Tất cả sự việc là như vậy. Bố mẹ đã mang con về nuôi, vì sợ con lớn lên những lời dị nghị, bàn luận của dân làng làm ảnh hưởng tới tâm lý phát triển của con nên bố mẹ bàn nhau chuyển nhà lên đây sinh sống. Năm nay con đã trưởng thành rồi, đến lúc con phải biết về sự thật.
Từ khi xem mảnh giấy , nước mắt Vinh đã dưng dưng, anh chạy lại bàn thờ thắp thêm nén hương rồi quỳ lạy.
Bà Hiền lại bên cạnh, xoa vai an ủi con.
_ Con xin cảm ơn công lao nuôi dưỡng bao năm qua của bố mẹ, về thân phận sau này sẽ từ từ con tìm lại. Bây giờ con chỉ biết có bố mẹ, con xin được báo hiếu suốt đời này với hai người.

Từ nhỏ đến lớn Vinh được sống trong tình cảm yêu thương của bố mẹ. Chưa bao giờ anh bị mẹ mắng một câu, bị bố đánh một roi, những lần làm sai việc gì cũng được bố mẹ nhẹ nhàng chỉ dạy. Nhà không giàu nhưng bố mẹ luôn cố gắng lo cho anh bằng con người ta. Anh đã sớm hiểu , tự nhủ lòng phải chăm ngoan hiếu thảo. Cũng do vậy mà khi ra trường không xin được việc làm ,Vinh không dám để bố mẹ chạy vạy ,cầu cạnh lo việc cho mình. Anh bươn trải đi tiếp thị thức ăn chăn nuôi, dành dụm suốt 2 năm để về quê thầu lại 3 ha đồi trọc của xã làm trang trại.

PHẦN 3: LƠ MƠ NỖI NHỚ


Chiếc wave a lướt êm trên con đường mòn mang thêm nhiệm vụ là cái bờ vồng tách đôi cánh đồng lúa dẫn tới khu đồi trại. Vừa đi qua vạt tràm của lô đất nhà hàng xóm, tiếng đàn lợn kêu thét đòi ăn như xé nát cái không gian yên ắng của ngọn đồi buổi ban trưa. Đàn lợn bột đòi ăn đây mà, 12 rưỡi rồi, hôm nay chúng nó bị quá bữa.

Thấy bóng chủ xách cám vào, mấy cái đầu trắng hồng, hạ cằm xuống bức tường ngăn bạnh hai cái má phệ ra, hít hít cái mũi kêu ụt ịt, mấy cái đuôi ngắn hẫng mập mạp ngoe nguẩy, lại còn dậm dậm chân xuống nền xi măng kêu bịch bịch.
Vinh ghé miệng xô đổ cám vào máng, ngay lập tức những cái mõm dài sục vào toàm toạp. Chàng trai trẻ mê mẩn nhìn những cái vai nở căng , những cặp mông to tròn hồng hào rung chuyển nhấp nhô. Trong lòng anh như rạng rỡ, niềm vui về thành quả đầu tiên sắp đạt được.

Cho lợn ăn xong Vinh vào nhà bày lên đĩa mấy trái táo mới mua lúc trên đường, cùng với thẻ hương , anh đi men sườn đồi đến bên một ngôi mộ vô chủ nằm chơ vơ cạnh bờ ruộng rìa bãi tha ma. Mười năm nay rồi chỉ có một mình anh thi thoảng tới đây thắp hương, phát cỏ, đắp thêm đất cho nắm mồ. 10 năm trước nó chỉ là một nhô đất nhỏ, bờ ruộng sạc nở hở cả chum sành, bây giờ đã trở thành một nấm mồ tôn nghiêm như những nấm mồ khác. Khói trầm lan tỏa, lòng chàng trai bâng khuâng. Từ ngày biết ngôi mộ, nhiều khi anh thấy mình may mắn, có lẽ là do được người quá cố nơi này phù hộ che trở cho.

Trong lúc đi về, anh để ý thấy những cây cam lác đác có lá bị gặm nhấm nham nhở. Loài gì mà lại cắn lá mạnh như vậy. Lại gần một vài con cồ cộ bật cánh bay tách tách. Mùa thu , đúng mùa cồ cộ trưởng thành, đây là thời điểm sinh sản nên chúng ăn mạnh nhất.
_ Loài này khó diệt ,dùng thuốc thì rất độc cho đất, phải kiên trì làm biện pháp cơ học trong khoảng vài ngày thôi.
Thế là cả chiều ,anh chạy khắp đồi với cái vợt lưới khâu bằng màn tuyn đi chao cồ cộ.

Buổi tối hôm ấy , sau khi hoàn tất mọi việc, Vinh ngồi lại chiếc bàn bên cửa sổ ghi lại nhật ký V-A-C. Sang thu, cái mái lợp tấm blo không còn nóng hầm hập như mấy tháng hè nữa, những làn gió nhẹ lùa vào, mơn man trên mái tóc anh. Chàng trai gục đầu ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Trong mơ màng tiếng sáo du dương vọng về réo dắt bên tai. Con trống choai hôm nay tiếng gáy sõng hơn, nó cứ kéc ...kè ...ke...ke như bá chủ cả cái khu đồi. Tiếng gà gáy làm chàng trai tỉnh giấc, không còn nghe tiếng sáo nữa. Anh ngồi thẳng lưng lên, cái áo dài choàng trên vai rơi xuống đất.
_ Quái lạ hồi tối mình có mang áo dài ra đây đâu, sao nó lại khoác trên người được nhỉ. Trong đầu chợt lơ mơ nhớ về tiếng sáo:
Hay là cô ấy....!
Anh tủm tỉm cười, hình như đang mơ hồ điều gì đó vui vui.

PHẦN 4: TIẾNG SÉT ÁI TÌNH


Ngoài trời , vầng trăng treo chênh chếch phía trời tây, bóng hàng tràm đổ một vệt tối đêm sau lưng chuồng lợn, tưởng chừng như ai đó đứng được trên ngọn là có thể với tay chạm vào ôm lấy cái quả cầu lung linh ấy.
Đứng dậy châm điếu thuốc, Vinh bước ra sân, tiến về phía chuồng lợn. Con lợn cái đang nằm nghe tiếng bước chân khẽ mở mắt ngóc đầu lên, thấy cậu chủ nó lim dim mắt lại giật giật cái mũi phát ra tiếng ịt ịt hiền lành như chào hỏi. Đám lợn sữa còn say sưa gác đầu bên nầm mẹ ngủ. Con nái này nuôi con cũng khéo đây, thân mình nó nằm ra đất, giành cho con ở trên cái ổ rơm êm ái.
Gian chuồng bên 30 con lợn bột nằm phơi cái bụng căng tròn trên sàn. Khi bắt về, mỗi con chỉ hơn chục cân, được hai tháng mà đã tầm trên dưới 50 kg rồi, cứ đà này nửa tháng nữa thôi là xuất chuồng được. Lứa lợn đầu tiên coi như chắc thắng rồi.

Dưới ánh trăng tà, Vinh lom khom cắt những nhánh rau lang mập mạp non mỡn. Công lao 2 tháng trời cuốc xới, ủ phân xanh, cải tạo đất để trồng được đủ nguồn rau xanh cho chăn nuôi. Chàng trai thu những bó rau lại, trải ánh mắt dọc khu sườn đồi:
_ Rồi đây diện tích trồng rau sẽ phải phủ kín khắp khe đất trống. Mô hình chăn nôi lợn sạch đòi hỏi nhiều công sức và sự kiên trì đây.
Bắt đầu từ lúc ấy, một quy trình công việc : Chăn nuôi, vỡ đất, dọn cỏ, chăm cây cuốn chân tay người thanh niên thoăn thoắt mê mải hăng say.

Đêm trung thu, tiếng trống rước đèn từ trong làng văng vẳng vọng ra. Bên bể nước chàng thanh niên đang ngồi rửa tay. Con chó con bà Hiền đem ra lúc chiều cứ ngóng về phía cánh đồng sửa nhấm nhách. Vinh nhìn ra hướng đó, bóng áo trắng từ từ tiến lên đồi, đôi chân như là không chạm đất. Anh gọi to:
Cô ơi! Cô thổi sáo ơi! Vào đây đi.
Cô gái dừng lại thoáng nhìn anh.
Vinh gọi tiếp:
Cô vào đây chơi đi, cánh tay anh vẫy vẫy thân mật.
Cô gái cũng hiểu, rẽ chân bước theo khoảng trống giữa hai hàng cam tiến lại phía ngôi nhà.
Vinh quét sạch thềm , bưng khay trà ra, ngồi bệt xuống nền rồi mời cô:
Cô ngồi đi!
Cô gái cùng ngồi xuống theo. Vinh rót nước mời cô, chén trà nóng bốc hơi lan mùi hương nhài thơm dịu.
_ Anh khéo ướp trà quá!
_ Sống cảnh một mình cũng học đòi người ta , uống món này tinh thần dễ chịu cô ạ!
_ À để tôi đi lấy mứt cho cô ăn nhé.
Chàng bước vào trong bưng ra một đĩa mứt sen , giọng hồ hởi:
Trung thu không đi đâu được, cũng may lại có cô đến, cái nhà vui hẳn.
Dưới sân con chó nằm thụt lùi bên cánh cửa bếp mà miệng còn nhấm nhách sủa, Vinh mắng mãi mà vẫn không im.
Cô gái đưa hạt mứt sen vào miệng cắn nhẹ.
_ Oa ngon quá nha, lâu rồi tôi mới được ăn đó.
_ Mứt mẹ tôi mua đấy.
_ Mẹ anh thật khéo chọn đó.
Vinh cười: Vậy cô ăn nhiều vào nha.
_ Mà cô tên gì vậy?
_ Dạ tôi tên Minh Nguyệt
_ Ôi, cái tên thật đẹp nha, hèn chi mà cô đẹp như trăng rằm vậy!
Cô gái mỉm cười, dù là cười trên khuôn mặt cô vẫn tỏa ra nét u buồn lạnh lẽo. Lạnh mà đẹp như chính ánh trăng rằm trong trẻo lung linh. Chính vẻ đẹp lạnh lùng ấy lại càng hút hồn người ta hơn.
Không khí yên lặng , Vinh đắm đuối ngắm khuôn mặt nàng nghiêng nghiêng mỹ lệ, có lúc như hòa, như tan lẫn vào ánh trăng. Từ cái cách, đưa hạt mứt vào miệng, cái cách nhai nhón nhén, thanh nhã của nàng cứ hút cả ánh mắt anh.
Vinh đưa tay nắm lấy tay nàng, thấy cảm giác như chạm vào cục băng.
_ Tay em sao lạnh vậy?
Có khi là bị nhiễm lạnh mất rồi.
Cô gái nhìn Vinh nhoẻn miệng cười:
-Không sao đâu anh!
Đôi môi nàng hồng tươi hơn cả trái đào chín mọng. Vinh như người bị thôi miên, anh ghé lại dần khép hàng mi, đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng.
Rồi như một bản năng chàng ẵm nàng lên, đi vào trong nhà. Cánh cửa đóng lại một vài tia sáng len lỏi qua khe cửa nhảy múa lung linh theo cung bậc xúc cảm đê mê của hai người.
Khi vệt nắng xuyên qua song cửa rọi vào mắt, anh mới giật mình thức dậy. Nàng đã đi từ bao giờ.
_ Sáng bảnh mất rồi, bao nhiêu việc còn chưa làm, vội vàng chạy xuống bếp, chú chó con nghoe nguẩy mừng tíu tít, một cảnh tượng bất ngờ hiện ra trước mắt anh: Tất cả những việc thường ngày của buổi sớm ai đó đã làm hết cho anh rồi. Việc còn lại chỉ là xách cám cho lợn ăn.

PHẦN 5 : THÂN THẾ CÔ GÁI


Những ngày sau đó cứ khoảng 10 giờ đêm là Minh Nguyệt lại đến. Hai người ngồi bên nhau, ngắm trăng thổi sáo trò chuyện đến khuya rồi vào ngủ. Trong những câu truyện tuyệt nhiên nàng không nói gì về bản thân mình, chàng cũng không hỏi. Đến sáng khi Vinh thức dậy thì nàng đã đi từ bao giờ và tất cả mọi việc nàng cũng xắp xếp thay anh.

Đếm ngày 21, trăng hạ tuần chỉ còn là mảnh lưỡi liềm. Hai người ngồi tựa lưng bên nhau.
_ Ước gì trăng mãi tròn chẳng bao giờ khuyết em nhỉ!
_ Vậy tình yêu của anh dành cho em có tròn đầy mãi như trăng rằm không?
_ Đời này , kiếp này và cả muôn kiếp sau nữa anh mãi yêu em không bao giờ thay đổi.
Minh Nguyệt im lặng không nói gì. Một hồi lâu sau nàng mới lên tiếng:
Đêm mai em sẽ không đến.
_ Tại sao thế?
_Em bận à?
Hôm nay em không dấu anh nữa. Mấy ngày qua anh không thấy gì lạ về em sao?
_ Anh có, nhưng anh không muốn hỏi. Mình đã yêu nhau, sớm hay muộn em sẽ cho anh biết thôi.
_ Vâng! Thật ra em không phải là người. Em là ma.
Vinh cười: Em đùa!
_ Em không đùa . Anh không thấy người em rất lạnh sao?
_ Đúng, rất lạnh, nhưng chứng minh được gì nào?
_ Anh nhìn lại xem , em còn không có bóng.
Vinh quay đầu nhìn xuống đất quả thật chỉ thấy mỗi bóng của anh mà không thấy bóng của Minh Nguyệt. Lúc này anh mới quay người lại.
Đúng rồi không có bóng em, nhưng anh vẫn ôm được em đấy thôi.
_ Anh ngốc! Cái mà anh ôm một phần là cảm giác , đó là cảm giác từ tình cảm yêu thương, thân mật, một phần là do năng lực của em tạo ra. Giờ thì anh tin chưa?
_ Ừ , anh tin, nhưng em sao lại đến đây? Vì mấy ngày qua gần gũi với cô nên anh không có cảm giác sợ mà vẫn nói chuyện bình thường.
_ Anh còn nhớ cách đây 10 năm có đi qua một ngôi mộ bị sạt nở, anh đã đắp lại không?
_ À! Anh nhớ rồi, thi thoảng anh vẫn qua thắp hương, phát cỏ, đắp thêm ngôi mộ đó.
_ Đó chính là mộ của em. Em vốn là trẻ mồ côi được một gánh hát nhận nuôi, học nghề cầm ca từ bé. Năm 1850 (Niên hiệu Tự Đức năm thứ 3), gánh hát của em qua vùng này biểu diễn, em vô tình lọt vào mắt xanh của công tử Toàn con của phú hộ giàu nhất phủ Lạng Thương thuở ấy. Bọn em hẹn hò , yêu nhau. Cậu Toàn đón em về xin với mẹ cha cho cưới nhưng ông bà không đồng ý. Cậu ấy quyết tâm đòi lấy em bằng được. Vì nhà con một nên cuối cùng ông bà cũng phải chiều ý cậu. Thế nhưng bà chủ lại ngấm ngầm tính kế đằng sau:
Trong lễ cưới bà ấy đầu độc trong thức ăn của em, năm đó em vừa tròn 20 tuổi. Cậu Toàn vì quá đau thương mà phát điên ngay hôm ấy. Em được gánh hát mang về mai táng ở đây. Bị chết oan linh hồn không được siêu thoát, bao năm qua lang thang vất vưởng, tồn tại được là nhờ nguồn hương hỏa của ngày " xá tội vong nhân hàng năm" cùng với những người mới chết xin nhập trạch ở đây. 10 năm trước em hơi tàn lực kiệt sắp thành tro bụi may mà gặp anh đắp lại mộ phần, thi thoảng hương hỏa cho mới tồn tại được tới hôm nay. Một điều trùng hợp nữa là anh chính là Công tử Toàn ở kiếp trước. Suốt 10 năm em luôn theo sát che trở cho anh. Ngày mai em không đến vì mai mẹ anh sẽ mời thầy pháp về lập ban thờ ở đây.
_ Ừ! Anh hiểu rồi. Thế ngày kia em có đến không?
_ Để em đến được thường xuyên mai thầy pháp có dán bùa anh hãy bóc hết đi. _ Được rồi , anh biết rồi.

PHẦN 6: BA NĂM VỢ CHỒNG


Chiều hôm sau , quả nhiên bà Hiền đưa về một ông thầy pháp. Thoáng nhìn thấy Vinh ông đã lắc đầu, miệng lẩm nhẩm: " Ma ám, ma ám". Đứng lại giữa sân ngắm nhìn xung quanh ông nhắm mắt lại một lát, khi mở mắt ra thì lại nhìn Vinh mà cười.
6 giờ tối mâm lễ chay được bày ra giữa sân, đạo sỹ ngồi giữa vòng nến khấn vái, thi thoảng thì đứng lên nhảy múa. Khi làm lễ xong, ông dán bùa lên hai bên bàn thờ. Đợi lúc bà Hiền đi ra ngoài vị đạo sỹ nói nhỏ với Vinh:
Nhà anh đang tình tứ với ma à?
Vinh chối: Không có.
_ Anh đừng dấu tôi, tôi biết cả rồi. Tình sâu nghĩa nặng đây, duyên nợ tiền kiếp.
_ Ông này toàn nói nhảm.
_ Thôi anh à! Không qua được mắt tôi đâu. Nói anh hay: đó là con ma tốt, phải cái mệnh bất hạnh, mạng sắp tàn rồi.
Nghe câu này Vinh mới hốt hoảng: Ông nói sao? Có cách nào cứu cô ấy không?
_ Có đấy. Anh nghe tôi nói đây: Tôi hiểu hết hoàn cảnh nên không dán bùa trừ yêu, chỉ dán bùa bình an, cũng có ích cho cô ta, ngoài ra mỗi ngày khoảng 10 giờ đêm và 3 giờ sáng anh hãy dậy thắp hương gọi 3 lần tên cô ấy. Cứ làm theo cách này hai người sẽ sống ân ái được trong 3 năm. Sau đó cô ấy sẽ được siêu thoát mà đi đầu thai.
_ Dạ cảm ơn thầy! Đội ơn ông nhiều lắm!
_ Anh làm ngay từ đêm nay đi. Hôm nay cô ấy vẫn đến đây được.
_ Dạ ! Xin ngàn lần đội ơn thầy!
_ Thôi khỏi đi , coi như tôi tích chút phúc đức.

Đến 10 giờ đêm, anh thắp hương ,làm theo đúng lời vị đạo sỹ. Một lát sau thì Minh Nguyệt xuất hiện. Hai người ôm lấy nhau xúc động.
_ Em đã biết hết mọi chuyện rồi, thật cảm ơn ông ấy quá.
_Ừ, ông ấy thật đức đạo!
_ Thực ra số mệnh của em em đã biết xong nếu do em nói ra thì anh sẽ bị tổn hao dương thọ, phải do đạo sỹ bày cho anh mới được.
_ Ông ấy bảo chúng ta có thể ân ái bên nhau trong 3 năm. Hay là mình cưới nhau em nhé. Cưới ngay trong đêm nay nhé.
_ Vâng! Anh đợi em một lát nha. Sau khoảng thời gian chưa hết nửa tuần nhang nàng đã quay về với đầy đủ những giấy hoa, cùng với chữ song hỷ cắt bằng giấy đỏ. Hai người dán trang hoàng khắp căn nhà thành một phòng tân hôn rực rỡ.

Từ hôm ấy Minh Nguyệt ở lại trong nhà. Vinh mua về một chiếc chum sành lớn để ở góc nhà cho nàng làm nơi trốn lúc ban ngày. Buổi tối Nguyệt đi ra cùng anh làm mọi việc. Những đêm sáng trăng, hai người vỡ đất trồng rau đến khuya mới về ngủ. Trang trại nhờ thế mà quy mô mỗi ngày một hoàn thiện lớn hơn.
Hai năm sau trang trại của Vinh đã trở thành nơi cung cấp heo giống lớn nhất vùng, những dãy chuồng lợn kiên cố ,sạch đẹp số lượng heo nái luôn giữ mức trên một ngàn con. Lao động làm thuê lên đến chục người.
Cái đồi sỏi cơm cằn cỗi ngày nào nay không còn nữa , một căn nhà 3 tầng khang trang hiện đại nằm giữa màu xanh rì của hàng ngàn gốc cam sai trĩu quả.

Trong một đêm, Vinh tâm sự với vợ:
_ Mình này! Thực ra anh cũng là trẻ mồ côi, mẹ anh gieo mình trên sông Thương lúc anh còn ăn bú, mưa lũ chẳng ai tìm được xác bà. Bố Trà, mẹ Hiền mang anh về nuôi. Chả biết bao giờ anh biết được gốc tích của mình.
_ Vậy mà anh không bảo sớm để em tìm mẹ thử xem.
_ Vinh mừng rỡ: Em tìm được không?
_ Để em thử, nói xong cô lập tức biến mất. Khoảng 2 tiếng sau nàng quay lại cùng một thiếu phụ tuổi chừng 30.
Thiếu phụ thấy Vinh thì mừng rỡ, ôm chầm lấy gọi : Vinh, Đăng Vinh của mẹ!
_ Người là mẹ con sao?
_ Phải mẹ đây mà con.
Hai người nhạt nhòa nước mắt , xúc động vô cùng.
Thiếu phụ kể: Mẹ tên Bình quê ở làng...xã... vì chót dại mang bầu con, bị người nhà đay nghiến sỉ vả. Tủi nhục quá mẹ bỏ làng đi. Đêm hôm đó mẹ gieo mình xuống sông, vừa hay gặp Long Mẫu đi tuần, được người thương tình đưa về làm người hầu cận, xác mẹ cũng được đem về thủy cung nên không ai tìm thấy. Mẹ ở Thủy Cung sống rất tốt, nay gặp được con mẹ mừng lắm. Ở đó quy tắc nghiêm ngặt mẹ chỉ được gặp con một lần này. Con ở dương trần sau này có lòng thì tìm về quê thăm ông bà ngoại nghe con.
_ Dạ!
Ba người bên nhau trò truyện đến rạng sáng thì thiếu phụ phải đi. Mẹ con chia tay mà bịn rịn, nước mắt nghẹn ngào.

Thời gian thấm thoắt 3 năm trôi nhanh. Cái tên Vinh lợn giống đã trở nên quen thuộc với tất cả trang trại chăn nuôi trong vùng. Ai cũng ngưỡng mộ kể những giai thoại vượt khó làm giàu của ông chủ trẻ. Nhưng không ai biết đằng sau anh là một cô vợ ma nết na, tảo tần.

PHẦN CUỐI: CÁI KẾT


Đêm trung thu, trăng sáng vằng vặc. Hai vợ chồng ngồi tâm sự bên nhau.
_ 3 năm qua được làm vợ anh thật là quãng thời gian hạnh phúc nhất mọi kiếp của em. Thật tiếc là em không làm được một người vợ hoàn hảo có thể sinh con cho anh.
_ Thời gian trôi qua nhanh quá. Thoáng đấy đã 3 năm. Giầu có rồi để làm chi. Anh thà đánh đổi tất cả, cả mạng sống anh rút ngắn lại mà được sống với em thêm vài năm nữa rồi ta cùng nhau tan biến thành khói thành sương bay khắp thế gian.
_ Anh à! Số mệnh đã định sẵn rồi ta không làm khác được. 2 tháng sau sẽ có một người con gái đến đây thay thế em. Đó là một cô gái tốt, anh hãy chân trọng cô ấy nha.
_ Chẳng bao giờ anh quên được em đâu. Hãy nhớ lời hứa của hai ta. Ngàn kiếp tìm nhau em nhé.
_ Vâng ! Em nhớ. Nàng lấy cây sáo ra thổi cho anh nghe lần cuối.
Tiếng gà gáy, cô đứng dậy bước đi.Vinh níu tay cố giữ nàng, cánh tay Nguyệt cứ tuột dần khỏi tay anh, bóng nàng xa dần, xa dần về phía cánh đồng rồi tan biến.

Hai tháng sau một cô nữ sinh khoa thú y trường " Đại học nông nghiệp" xin về thực tập ở trang trại của Vinh. Vừa gặp mặt Vinh đã ôm chầm lấy:
_ Nguyệt! Nguyệt , có phải em không? Có phải em về đây với anh rồi không?
Cô gái bối rối sợ hãi đẩy anh ra:
_ Không em là Ngân , là Ngân sinh viên về đây thực tập.
_ Anh...anh xin lỗi. Em giống cô ấy quá!

Cô gái là sinh viên thực tập mà chịu khó, chăm chỉ, quan tâm tỷ mỉ với đàn lợn như là những đứa con của mình. 3 tháng cô giúp Vinh bao nhiêu là việc, lại có công giúp trang trại phòng tránh được đợt dịch tai xanh gây ra bao nhiêu tổn hại cho những trang trại trong vùng. Vinh cũng tận tình truyền đạt những kinh nghiệm của mình cho cô.
Tình cảm giữa họ nảy sinh từ bao giờ không biết. Sau khi Ngân tốt nghiệp ra trường cũng là ngày hai người làm đám cưới.

Hạnh phúc gia đình đang ở bên Vinh nhưng chẳng bao giờ anh quên được cô vợ ma Minh Nguyệt. Thi thoảng anh đưa vợ ra phát cỏ, thắp hương trên mộ của nàng.
Dương Chí