Truyện vui: Kinh Dị! (chuyện cực ngắn chém gió chơi thôi)

Ngày xưa,đã lâu lắm rồi cách đây 2 tháng 8 ngày hay 10 ngày gì đó tôi ko nhớ. Tôi có quen một em gái rất trẻ mặt mũi cũng bình thường,chân thì dài đến bẹn như các cô gái khác thôi.Lần đầu tiên được nàng mời về nhà chơi tôi vừa mừng vừa lo lắng,nhà nàng cũng xếp vào hàng khá giả 5 tầng 2 ô tô 1 chó tây.Thực ra tôi lo lắng không phải vì việc sẽ gặp bố mẹ nàng mà là vì chính con chó ấy.NHƯNG không như tôi nghĩ hôm tôi đến con scoobydoo nhà nàng lại rất thân thiện chỉ mỗi tội là hơi lăng xăng,bố mẹ nàng cũng đi vắng chỉ có một mình nàng ở nhà,tôi tự tin hơn hẳn đi lại khắp nơi sờ cái nọ ngó cái kia.Nhà nàng cũng không có gì đặc biệt ngoài cái ly cũ mà tôi cứ ngắm nghía mãi
- Cái ly cổ của bố em đấy,ông ấy quý nó lắm
- Cổ thế nào vậy em?
-Nghe nói nó có từ đời nhà Minh bên trung quốc
-Òa! vậy chắc nó đắt giá lắm nhỉ?
-10 tỷ đó anh,em nghe nói chiếc ly này được Tần Thủy Hoàng dùng để uống thủy ngân hằng ngày hay là Lữ Bố uống rượu với Tây Thi gì đó
-cho anh uống thử được không?
-không được,lỡ làm sứt mẻ bố em đánh chết
Sau một hồi năn nỉ tỉ tê cuối cùng tôi cũng được nàng cho thử bằng một ly nước lọc.Chợt chuông điện thoại reo lên nàng ý nhị cầm máy ban công nghe.TÔI ngồi ngắm chiếc ly cũ,chẳng có gì đặc biệt,nước uống cũng đâu có ngon hơn mà sao giá trị lớn vậy?À chắc tại mình chưa biết dùng đúng cách,nghĩ vậy tôi ngồi lại một cách oai nghiêm thưởng thức ly nước lọc theo cách của bậc đế vương xưa,nhấp 1 ngụm tôi đặt mạnh cái ly xuống bàn một hành động vô cùng mạnh mẽ " cốp" cái ly bỗng chốc tan thành trăm mảnh.Cảm giác của đế vương chưa thấy đâu thay vào đó là sự lo sợ bao trùm.Bất chợt tôi nhìn thấy lọ keo 502 để trong tủ kính bên cạnh,tôi nhanh tay chộp lấy nó và cắm đầu cắm cổ gắn lại.Nàng bước vào,thật may mắn tôi đã bắn xong và đã kịp vớt lại nước lọc làm đổ ban nãy cho đầy cốc,nàng không nhận ra,ngồi nói chuyện một lúc tôi viện cớ bận về đưa bà ngoại đi tham dự giải bơi trẻ của thành phố.Ra đến cổng không kịp từ biệt tôi phóng thẳng về nhà nằm bịch xuống giường thở dốc.Bẵng đi một thời gian phần vì công việc và phần lớn là sợ bị bắt đền nên tôi không gặp hay gọi điện nhắn tin cho nàng,sớm nay còn đang mơ màng thì chuông điện thoại reo
-alô...ai đấy?
-là em đây mà
- em...em đấy à?-tôi bối rối
- sao lâu nay anh không gọi cho em?anh muốn tránh mặt em à?anh đã làm gì có lỗi với em không?
-anh...anh..
-cái ly nhà e vỡ rồi
- là con scoobydoo làm vỡ hả?-tôi thản nhiên đổ lỗi.chó mà nó có biết cãi đâu
-không.
- ......................
-hôm qua có đợt gió heo may nhà em bị tốc mất mái nên nó vỡ bố em tiếc lắm.
- Bố mẹ em khỏe không
- vẫn vậy anh à,ông bà ấy đi làm ăn suốt,cả tháng nay em quanh quẩn ở nhà còn chưa leo đến tầng 5, tối nay a qua sửa hộ em cái ống nước bị tắc nhé?
- Uh. tối nay mình cùng lên đỉnh nhé?
-Cái anh này...vâng
vứt điện thoại xuống giường,tôi hít một hơi dài.gió heo may thật là dễ chịu quá đi...
My Văn